Người đàn ông Cub 50, mình xin được gọi chú ấy như vậy, vì chỉ thoáng nhìn chú trong chốc lác khi chú gọi to "Chú có muốn đi quá giang không?". Chú đã lặp lại hai lần cho câu nói ấy, cho một người xa lạ như mình, tai vừa nghe điện thoại, mắt vừa lau láu tìm bến xe bus, lòng như lửa đốt vì mưa sắp chạm đến lưng,...
Sửa cân điện tử, trạm cân 80 tấn của Công ty Gạch Men Thanh Thanh xong, mình chạy vội ra đường tìm bến xe bus để về lại công ty. Khổ thay, đường nội bộ trong khu công nghiệp không có chuyến xe bus nào chạy qua. Bên kia dãi cỏ là đường Quốc Lộ 1A, chắc chắn sẽ có trạm xe, nhưng mưa lớn từ ngày hôm qua và cả chiều hôm nay, nước đã ngập đến tận ngọn cỏ rồi. Bước bộ băng qua chắc sẽ được, nhưng lên xe bus với bộ dạng đầu ướt, chân bùn cũng không phải là cách hay. Có khi còn để lại đám cỏ đó đôi giày mới được tặng-mới-chỉ-đi-mưa-hai-lần, hôm qua và chỉ mới hôm nay! Thôi thì đi bộ vậy dọc con đường này vậy, cuối đường sẽ có ngã tư, trời cũng mát, mưa chỉ phùn phùn thôi, còn đám mây sau lưng khi nào đổ nước xuống ... thì chỉ có ông ấy mới biết. Nóng lòng cũng chỉ vậy thôi, đâu làm chân mình đi nhanh hơn được!
- Alo Chung, chuẩn bị cho anh đơn hàng, 1 cân điện tử Jadever JWL 30kg và 1 cân bàn điện tử DI-28SS 60kg/10g.
- Dạ, rồi! Khi nào giao anh Vũ?
- Sáng mai anh giao ở Vũng Tàu sớm, em lên đơn hàng, xuất hóa đơn sẵn sàng giúp anh!
- Chú có muốn quá giang không? Giọng người đàn ông cắt ngang câu chuyện qua điện thoại. Mình quay người nhìn sang.
- Dạ?
- Chú có muốn đi quá giang không?
- Dạ có, dạ có! Con cảm ơn chú! Mình vội cảm ơn trong cái ngạc nhiên rõ trên mặt. Thời buổi này mà có người cho đi quá giang sao? Có phải chú đang chạy xe ôm không? Chú dám chở mình không có mủ bảo hiểm sao? Công an bắt xe thì chú sẽ như thế nào? Mình có phải trả tiền xe cho chú không? Sao mình không hỏi bao nhiêu, lỡ như xuống xe chú nói quá thì sao?... Còn nữa những câu hỏi trong đầu mà chỉ khi đi đến nơi mới được trả lời hết được!
Chú ra hiệu cho mình ngồi lên yên xe sau, chiếc xe Honda Cub 50 cũ kĩ, chắc tuổi xe cũng gần bằng tuổi đời của mình, nhưng nghe tiếng bô, máy vẫn còn nổ giòn lắm. Chú giảm số 2 rồi tăng tốc lên dốc, xe vẫn cứ bon bon. Chú hỏi vội, "Đi đâu mà đi bộ trong này?" "Dạ, cháu mới sửa trạm cân điện tử cho công ty Gạch Men Thanh Thanh xong. Cháu đang tìm xe bus về lại công ty...!" Cắt ngang câu nói ấy là tiếng lộp độp trên mủ bảo hiểm của chú, mưa thật rồi, mưa lớn nữa là khác.
Chú dừng lại, mở trong túi nilong treo bên trái xe lấy cái áo mưa mỏng, không cũ lắm nhưng chắc chú đã mặc nó nhiều lần! Mưa vẫn cứ rơi, áo chú vẫn cứ ướt, nhưng chú không mặc áo mưa nhanh hơn được, vì chú đã nhiều tuổi chăng, hay vì mặc vội quá áo sẽ rách mất?
Mình xoay người ra phía sau, rút vội một tờ tiền 50 nghìn bỏ riêng ở túi áo trên, để sẵn đó, để lát nữa xuống xe mà biếu chú!
- Tôi ngồi trước, tí chú lấy áo mưa trùm lên sau, kẻo ướt!
- Dạ, chú cứ chạy đi, cháu không sao đâu. Mưa từ phía trước, chú che cháu cả rồi, cháu không ướt đâu.
Và chú cứ chạy, mưa cứ rơi, và mình cứ ướt và lạnh. Cái lạnh "cộng dồn" ngâm mình trong mưa khi giao cân điện tử ở Định Quán, Đồng Nai ngày hôm qua và mưa của ngày hôm nay!
Vù vù, nước bắn lên tung tóe, mình nhìn qua trái, chiếc xe SH với áo mưa kín mít chạy vội qua. Rồi những xe phía sau cũng như vậy, bỏ mặc cho cảm giác của ai đó phải nhận hết luồn nước văng lên trên đường. Chắc họ vội lắm, mình nghĩ vậy! Nhưng người đàn ông ngồi trước mình, còn vội hơn! Chú tăng ga hết cỡ, xe còn nổ to hơn cả khi chú chở mình lên dốc vài phút trước nhưng xe chú vẫn chạy như thế thôi, không nhanh hơn được nữa. Chú quay mặt lại rồi nói,"Để tui chạy nhanh, sắp đến trạm xe rồi, chú chạy vô đó trú mưa hay đón xe đi" Chú ạ, con đã ướt hết rồi, chú có chạy nhanh nữa, con cũng chỉ ướt đến vậy thôi, con cũng lạnh đến vậy thôi! Mình nghĩ thầm như thế!
Chú vẫy tay trái muốn tấp xe vào cổng bến xe, xe lại lảo đảo, chú vội đưa tay cầm tay lái, nói vội, "Tới trạm xe rồi đó chú, chạy nhanh vô kẻo ướt!". Bước vội xuống xe, mình cuối đầu cảm ơn chú và lấy vội tờ tiền đã chuẩn bị trước. Chú như hiểu ý rồi nói, "Chú giữ lấy mà mua áo mưa, bỏ sẵn balo như tôi, lần sau không ướt nữa, tôi không nhận đâu!" Nói rồi, chú rộ ga chạy đi, mình chưa nói thêm được lời nào, chỉ kịp đứng đó nhìn chú chạy đi. Phía sau chú vẫn có cả dòng xe hối hả, cố lao về phía trước như trốn chạy khỏi cơn mừa này.
Mưa vẫn cứ rơi, gió vẫn cứ thổi, cái lạnh vẫn cứ chạm vào da, nhưng lòng mình sao ấm áp quá! Cái ấm áp của tình người mà đâu đó mình không tìm gặp được ở những chiếc xe SH trên đường, cũng không tìm được trên những tấm hình selfie lung linh, cũng không tìm đâu thấy ở những nơi có tiếng "dzô dzô...".
Con cảm ơn chú nhiều, người đàn ông Cub 50, cho con được gọi chú như thế nhé! Cuộc sống này vốn đã đẹp, nhưng còn ấm hơn khi có chú, với con, đã là như vậy! Biên Hòa con có chú! Saigon con lại có người chị khách, đã ở tuổi hơn 40, vẫn cười rạng ngời chụp hình chung với bạn bán vé số, bạn của thuở tắm mưa!
Chú giữ gìn sức khỏe chú nhé! Vì ngoài kia, còn nhiều lắm những người như con, mong được gặp lại chú!
Biên Hòa, chiều mưa 27/06